Nhưng khi nghĩ đến việc 04 vẫn ở đó, cô dường như không tiện nói ra trước mặt anh ta. Sở Phong nhìn Sở Dung và nói: "Chúng ta đi tìm Tiểu Huân trước. Sở Dung gật đầu, dường như tin tưởng Sở Phong sẽ giữ chặt tên 04. Cô nói: "Anh, hãy cẩn thận một chút." Cô lo lắng rằng kẻ lắm mưu mô như 04 có thể lại âm mưu làm điều gì độc ác. Sở Dung dự định xác minh thêm về điều cô phát hiện, bất kể Phó Hòa Ngọc có đáng ghét đến đâu. Trong mắt cô, dù Phó Hòa Ngọc có tệ hại ra sao, vẫn còn cơ hội để cứu chữa và cô thà rằng anh ta trở lại với cô ấy hơn là để mọi chuyện tiếp tục trâm trọng hơn.

Để đánh thức ý thức một người, Sở Dung biết rằng mình cân sử dụng thứ gì đó quan trọng với người đó. Cô đã học được điều này qua những bộ phim truyền hình. Trong lúc quan sát khắp phòng khách, ánh mắt cô tạm dừng ở bức ảnh chụp chung - một kỷ vật mà Phó Hòa Ngọc đã trân trọng suốt nhiều năm, chứng tỏ nó có vị trí quan trọng trong trái tim anh.

Cầm lấy bức ảnh, Sở Dung tiến vê phía 04, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, anh.'

Sở Phong nhìn chiếc khung ảnh trên tay Sở Dung và bình thản phát biểu: "Đã bao năm trôi qua, tính cách của anh ấy vẫn không thay đổi.' Ngày đó khi nhận được bức ảnh từ Phó Hòa Ngọc, Sở Phong liền biết rằng Sở Dung đã lén lút gặp gỡ Phó Hòa Ngọc. Dù vậy, anh không xen vào quyên được tự do kết bạn của em gái mình. Tuy nhiên, Phó Hòa Ngọc luôn có vẻ như một người hai mặt và Sở Phong chỉ coi anh ta như một người bạn xã giao, không hê thân thiết hơn. Anh ta biết rằng Phó Hòa Ngọc rất quan tâm đến Sở Dung nhưng mục đích đằng sau điều đó là gì thì Sở Phong không cân phải hỏi. Anh ta quyết không cho phép một kẻ toan tính xảo quyệt như Phó Hòa Ngọc tiếp cận được em gái mình.

Chính vì thế, trong năm họ chuẩn bị chuyển nhà, Sở Phong đã gửi trả lại bức ảnh cho Phó Hòa Ngọc. Anh ta tranh thủ lúc Phó Hòa Ngọc chưa kịp phản ứng mà chuyển đi, khiến Phó Hòa Ngọc dù có muốn tìm cũng khó lòng tìm thấy. Tuy nhiên, anh ta không ngờ rằng mối quan hệ giữa họ vẫn chưa kết thúc, có lẽ do Phó Hòa Ngọc quá cố chấp. Dù nhiều năm trôi qua, anh ta vẫn không từ bỏ được em gái của Sở Phong.

Trước kia, Sở Phong luôn coi thường Phó Như Hối nhưng khi so sánh với các người đàn ông ngày nay, từ tận đáy lòng, anh cảm thấy Phó Như Hối lại là người đáng tin cậy nhất.

Gần đây, người đáng tin cậy ấy - Phó Như Hỗối - vướng vào một scandal. Vì Sở Dung tin tưởng mù quáng, Sở Phong cũng không để tâm đến những điều tiếng không hay vê Phó Như Hối và bắt đầu đánh giá cao anh ta hơn.

Sở Dung cầm tay Phó Niên và Phó Dư theo sau Sở Phong xuống lầu. Hai đứa trẻ không chứng kiến cảnh Sở Phong đánh 04 dã man. Sở Dung đã kịp thời yêu câu hai đứa nhóc bịt tai và che mắt và bây giờ họ đang đi sau Sở Phong, Phó Niên và Phó Dư cũng không khỏi tò mò vê những gì đang diễn ra.

"Mẹ ơi, sao cậu phải giữ chú Hòa Ngọc như vậy ạ? Phó Niên và Phó Dư vẫn không biết có chuyện gì xảy ra với Phó Hòa Ngọc nhưng hai đứa nhóc rất nhạy bén, đều phát hiện ra sự khác thường của chú Hòa Ngọc, đứa nhỏ nhớ lại những gì Sở Dung nói với chúng về việc cứu thế giới, không khỏi có tâm thế của một người hùng chính nghĩa, cảm thấy bờ vai mình nặng tru, hai đứa nhóc đều vô cùng tò mò với hành động của mẹ và cậu, đây không chỉ là chuyện của người lớn, mẹ nói rồi, hai đứa cũng phải cùng nhau cứu thế giới chứ.

Sở Dung giải thích: "Bởi vì chú Hòa Ngọc đang bị bệnh, có thể làm hại người khác, nên mẹ phải giữ chú ấy lại để tránh rắc rối."

A... Phó Dư có chút đau lòng, chú Hòa Ngọc đối với cậu bé và anh trai cậu rất tốt, chú Hoà Ngọc dịu dàng như vậy, lúc nào cũng ôm cậu bé vào lòng rồi cho cậu bé ăn kẹo, Phó Dư thật sự không muốn chú Hòa Ngọc bị bệnh đâu: "Mẹ ơi, chú Hòa Ngọc bị bệnh gì vậy ạ? Nhiệm vụ của chúng ta là cứu chú Hòa Ngọc phải không? Tại sao chúng ta phải cứu thế giới để cứu được chú Hòa Ngọc vậy ạ?

1.72611 sec| 2391.016 kb